Hỗ trợ trực tuyến
Mr.Thắng - 098 988 1800
Mười người da đen nhỏ Agatha Christie 30,000 vnđ
MỘT LÍT NƯỚC MẮT Aya Kitou 40,000 vnđ
TỪNG QUA TUỔI 20 Iain Hollingshead 30,000 vnđ
CUỘC SĂN CỪU HOANG Haruki Murakami 30,000 vnđ
Lấp lánh EKUNI KAORI 30,000 vnđ
NHẢY NHẢY NHẢY Haruki Murakami 40,000 vnđ
Lắng nghe gió hát Haruki Murakami 40,000 vnđ
Những ô cửa màu xanh Iuri Kazakov 15,000 vnđ
Nghị lực người đàn bà Barbara Taylor Bradford 40,000 vnđ
Tác giả : Hoàng Kim
Giá bán : 30,000 vnđ
Giá giảm : 0%
Còn lại : 30,000 vnđ
Quăng chiếc xe đạp cà tàng cho ngã đại vào
vách nhà, rồi bỏ xấp hồ sơ xuống bàn, Mạnh
Kha thở ra một hơi thật dài, miệng làu bàu:
-Thế là mất toi một buổi sáng!
Từ phía trong, một thanh niên cũng trạc tuổi
Mạnh Kha vừu đi vừa lau tay vào một chiếc khăn
đen thui, miệng hỏi:
- Lại toi công nữa hả?
Mạnh Kha ngã người xuống chiếc giường cá
nhân, anh lắc đàu:
- Bây giờ người xin việc nhiều hơn người
cần, vì đi tời đâu cũng chỉ nhận được cái lắc đầu
hoặc một lời hẹn cho có hẹn mà thôi.
Toàn- người bạn cùng ở chung với Mạnh
Kha – an ủi:
- Mày lo gì. Tốt nghiệp loại ưu như thế thì
trước sau gì cũng kiếm dược việc hợp với khả
năng của mình.
Mạnh Kha cay đắng:
- Tốt nghiệp loại ưu như thế thì sao cơ chứ,
mấy ông chủ đâu có thèm nhìn tới bằng cấp của
tao. Tới đâu họ cũng hỏi có kinh nghiệm không?
Tao hỏi mày, nếu như sinh viên mới ra trường
như bọn mình, không xin được việc làm thì lấy
đâu ra kinh nghiệm mà cứ công ty nào cũng đòi
hỏi năm kinh nghiệm? Rốt cuộc, cũng chỉ là do
họ không muốn thu dụng mình mà thôi.
Toàn trầm ngâm:
- Tao nghĩ chỉ họ không có nhu cầu mà thôi.
Chứ nếu họ cần thì đương nhiên họ phải thu
nhận mình chứ.
- Thì tao đã nói với mày rồi, mật ít ruồi nhiều
mà. Chỉ cần một công ty nào đó đăng tin tuyển
người thì số người nộp đơn cao gấp mấy lần số
lượng người cần tuyển. Như thế thì cửa nào
nhận mình, khi mà tao chỉ có tấm bằng làm vốn
mà không có một chút gì quen biết hay thế lực.
Toàn thở ra:
- Vậy bây giờ mày tính sao? Tiếp tục công
việc cũ nữa hay sao?
Mạnh Kha lắc đầu:
- Tao cũng chưa biết tính sao nữa, chắc là
phải tiếp tục thôi, nếu như không muốn nhịn đói.
Hình như là ở nhà cũng hết gạo rồi hay sao đó!
Toàn gật đầu:
- Ở đây mày không phải lo, dù sao tao cũng
còn có thể lo cơm được cho mày. Nhưng mà
hôm qua em gái mày có lên, tao cũng nghe là ở
nhà kẹt lắm. Mày coi có thể thì về coi có giúp gì
được được cho nhà hay không?
Mạnh Kha lắc đầu chán nản:
- Mày thấy không? Bản thân tao còn phải
sống nhờ vào mày, thế mà lại còn phải lo cho gia
đình nữa. Hỏi sao mà tao không phát điên lên
được? Dù mày có tôt đến đâu thì tao cũng phải
biết ngại chứ. Mày còn phải tập trung để thi tốt
nghiệp nữa mà.
Toàn an ủi:
- Con người ta có lúc khó khăn thì rồi cũng
phải có khi thịnh vượng chứ. Mày đừng bi quan
như vậy, cứ thử về nhà coi sao đã. Tao nghĩ
chuyện cũng chưa đến nỗi nào đâu. Còn tao với
mày thì khỏi phải băn khoăn, tụi minh đã sống
với nhau mấy năm rồi, hiểu nhau quá mà.
Mạnh Kha thở dài:
- Khổ một điều là mẹ tao cứ bệnh rề rề hoài,
phải chi mà bà đừng có bệnh thì tao cũng không
đến nỗi lo. Rồi còn nhỏ em gái tao nữa, là một
thiếu nữ rồi mà cứ lúc nào cũng dưới quê, thật là
tội nghiệp.
Toàn chợt nói:
- Mà lúc này trông bé Phương cũng xinh xắn
ra phết, cô bé trổ mã rồi mày à. Coi chừng mày
sắp có em rể đó.
- Xinh xắn thì sao chứ? Nghèo như tụi tao
làm sao mà kiếm cho nó được tấm chồng cho
xứng đáng chứ? Rồi thì cũng lại kiếm một thằng
cùng làng nào đó mà gả cho xong. Nếu v
NXB Trẻ
Đăng ký nhận thông tin ưu đãi